CA KHÚC: NẮNG LÊN XÓM NGHÈO (ĐẦU THẬP NIÊN 1950)
NHẠC SĨ: PHẠM THẾ MỸ
LỜI BÀI HÁT
Đây xóm nghèo quê tôi khi nắng lên
Hương lúa ngọt tình quê thêm trìu mến
Đôi bướm vàng nhởn nhơ khi quyến luyến
Và cô gái làng ngẩn ngơ mối tình duyên.
Bên luống cày đời vui đang nở hoa
Ôi áo màu nâu tươi sao đẹp quá
Chân bước về tìm vui đan mái lá
Vẳng nghe tiếng hò hát đưa duyên mặn mà.
Em bé thơ ơi!
Trên mình trâu nắng em ước mộng điều gì
Cô hái dâu ơi!
Bên dòng sông vắng cô có buồn người đi
Trên đường về quê hương
Nghe dạt dào tình thương
Cánh chim giang hồ vẫn trôi giữa trời
Bước chân lãng du ôi chỉ là mộng thôi.
Đây bóng dừa xanh xanh tôi mến thương
Chim trắng về em vui reo ngàn hướng
Kìa cổng làng hàng cau nghiêng nắng xuống
Đàn em bé đùa hát ca quên sầu thương.
No ấm về tình ta thêm thắm tươi
Bông lúa vàng nhờ tay anh cày xới
Đây nắng đẹp miền quê thêm sáng chói
Bừng lên xóm nghèo ấm êm bao cuộc đời.
Nắng sớm lên rồi tươi sáng chân trời
Chào niềm vui mới xóm nghèo ơi!
Ca khúc Nắng lên xóm nghèo được sáng tác vào đầu thập niên 1950, khi nhạc sĩ Phạm Thế mỹ còn là một thiếu niên.
Ca khúc miêu tả quê hương ông tuy nghèo nhưng thanh bình, yên ả, phong cảnh hữu tình. Ca từ giản dị, mộc mạc, chan chứa lòng yêu quê hương,
Một bức tranh quê hương được khắc họa lên qua ánh nắng vàng rực rỡ, hương lúa chín thoảng bay, hàng dừa xanh,… cùng với nét đẹp lao động của người nông dân hay nét ngây thơ, trong sáng của trẻ thơ, của những cô gái và những chàng trai độ tuổi se duyên.