CA KHÚC: NẮNG CHIỀU (1952)
NHẠC SĨ: LÊ TRỌNG NGUYỄN
LỜI BÀI HÁT
Qua bến nước xưa lá hoa về chiều
lạnh lùng mềm đưa trong nắng lưa thưa
khi đến cuối thôn chân bước không hồn
Nhớ sao là nhớ đến người ngày thơ
Anh nhớ trước đây dáng em gầy gầy
Dịu dàng nhìn anh đôi mắt long lanh
Anh nhớ bước em khi nắng vương thềm
Má em mầu ngà tóc thề nhẹ bay
Nay anh về qua sân nắng
chạnh nhớ câu thề tim tái tê
chẳng biết bây giờ
người em gái duyên ghé về đâu
Nay anh về nương dâu úa
giọng hát câu hò thôi hết đưa
hình bóng yêu kiều
kề hoa tím biết đâu mà tìm
Anh nhớ xót xa dưới tre là ngà
Gợn buồn nhìn anh em nói: "Mến anh!"
Mây lướt thướt trôi khi nắng vương đồi
Nhớ em dịu hiền nắng chiều ngừng trôi...
"Nắng chiều" là ca khúc được sáng tác bởi nhạc sĩ Lê Trọng Nguyễn vào năm 1952, với hình tượng một cô gái dịu dàng gốc Quy Nhơn đang sống cùng cha mẹ tại Hội An, mang đến cảm xúc sâu lắng. Ca khúc được thu âm lần đầu tiên vào năm 1953 với giọng ca của danh ca Minh Trang. Lê Trọng Nguyễn cũng đã phối khí và soạn hòa âm cho bài hát này.
Nhiều thế hệ ca sĩ sau đó đã hát lại "Nắng chiều" và được khán giả yêu nhạc đón nhận, như Quỳnh Giao, Mai Hương, Kim Tước, Hà Thanh, Anh Ngọc, Ngọc Long...
Năm 1958, ca sĩ Nhật Bản Satsuki Midori đã gặp Lê Trọng Nguyễn và dịch "Nắng chiều" sang tiếng Nhật với tựa đề "Việt Nam tình ca", và thu âm tại Tokyo. Năm 1960, ca sĩ Đài Loan Kỷ Lộ Hà đã hát và thu âm bài hát với ca từ tiếng Quan thoại do Thận Chi viết, mang tựa đề "Tịch dương". Cả hai nữ danh ca này đều rất yêu mến Lê Trọng Nguyễn. Sau đó, "Nắng chiều" còn được dịch sang tiếng Anh, tiếng Thái và tiếng Khmer, và được nhiều ca sĩ trên khắp châu Á hát lại.